2 giờ 45 phút sáng ngày đầu năm 2024, đồng hồ réo. Bình thường hắn sẽ nằm trườn thêm tầm 10 phút nữa rồi mới dậy, nhưng nay hắn bật dậy nhanh lạ thường. Bởi đêm qua hắn nằm mơ thấy trễ giờ, bị bỏ rơi. Hắn lật đật thay đồ rồi vác cái ba lô hắn đã chuẩn bị cẩn thận từ tối qua, gồm mấy cái bánh nhỏ, bình nước của con hắn và mấy viên muối mà hắn đã tìm mua từ hôm trước…
Hắn xách xe đạp ra, tiếng líp sên rột rột, hắn lao vào màn đêm đến điểm hẹn Quảng trường Tỉnh. Lòng hắn hồi hộp, căng thẳng. Trên đường đi hắn gặp thêm hai người bạn đồng đạp vượt lên, nói vọng lại: Cố lên! Hắn mỉm cười rồi tăng tốc. Hắn đến nơi khi mọi người đang trò chuyện rôm rả và chụp hình cùng đoàn. Hôm nay anh Chủ tịch dặn dò chậm rãi và kỹ lưỡng lắm, lòng hắn cảm kích khi nghe Chủ tịch chốt câu cuối: “Hôm nay có nhiều bạn mới đi lần đầu, mọi người hãy cùng dìu nhau đi, rồi chắc chắn tất cả sẽ hoàn thành chuyến đi an toàn”. Hắn thầm cảm ơn: Chủ tịch đang nói cho hắn chứ cho ai!
4 giờ 5 phút mọi người lên đường, từng vòng quay đều đặn, xuyên qua màn đêm, qua Dầu Giây, đến Long Khánh, dọc theo những cánh đồng, rừng cây. Hắn ngửi được mùi lá cây, sương sớm, cảm nhận rõ tiết trời mát mẻ, thuần khiết mà ở Biên Hoà chật chội khó có được.
Trời sáng dần, quãng đường cứ tăng dần lên. 8 giờ 30 phút đoàn đã đến địa giới Bình Thuận. Mọi người vây quanh con xe tạp hoá xin nước. Ôi vui đến lạ, hắn chưa từng gặp một cô hàng nước nào nhiệt thành vui vẻ và dễ thương đến thế. Như một người bảo mẫu thoăn thoắt làm nước, lấy lấy trái cây cho cả bầy con to xác, thấy dễ thương gì đâu …
Rồi đoàn lại lên đường, hắn nhắn nhẹ định vị về Group Gia đình hắn, hắn tự hào lắm. Lần đầu tiên đi xe đạp, hắn đã đi được liên tục 100 km rồi, vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước đang chờ hắn. Thế nhưng hắn chẳng mảy may lo sợ gì cả, hắn tin tưởng với một team đoàn kết vui vẻ thế này, mọi thứ sẽ ổn.
Tầm 9 giờ 40 phút, đoàn đến Ngã ba Lagi, lại cùng quây quần bên con xe bán tải tạp hoá cùng cô bảo mẫu dễ thương, hắn vui lắm! Hắn thấy đoàn chả ai có dấu hiệu mệt mỏi gì, cười nói sang sảng. Và đúng 10 giờ đoàn lên đường tiếp.
Hắn đeo khẩu trang kính nón các kiểu xong quay lại thấy còn mỗi hắn và con xe bán tải. Hết hồn hắn đuổi theo. Nhìn lên thấy anh đồng đạp ngã chúi do bị con xe máy phía trước thắng gấp. Hắn hoảng hồn gọi “dừng lại” nhưng đoàn đã đi xa. Hắn đứng lại chờ vài người đi đường hỗ trợ và đảm bảo anh đồng đạp kia vẫn ổn và chạy tiếp, thấy con xe bán tải hỗ trợ lù lù sau lưng, hắn bắt đầu cắm cổ chạy.
Nỗi sợ lớn nhất của hắn đã đến: bị rớt đoàn. Ngoái lại thấy anh đồng đạp vẫn chạy theo, trong hoảng loạn hắn có quyết định sai lầm nhất: đuổi theo đoàn một cách vô vọng. Hắn nhớ loáng thoáng anh Chủ tịch nói gì đó là đến cái bùng binh phía trước thì quẹo phải, nhưng hắn vừa qua cái bùng binh thứ hai, quái gì vậy?! Hắn quay lại, không thấy anh kia và con bán tải đâu. Hắn đứng gần cái bùng binh một mình, trời nắng chang chang. Thế là hắn lấy điện thoại ra xem lại các check point mà Chủ tịch đã chuẩn bị trước, vậy là phải đến UBND xã Bình Châu, trên đường đến đó đoàn sẽ ăn trưa. Hắn mở google map chỉ đến đó, lòng nghĩ thầm đoàn mà rẽ qua đâu đó ăn trưa là hắn toi. Cũng tiện tay nhắn hỏi chị hậu cần xe bán tải tình hình anh kia và hỏi vu vơ đoàn đã ở đâu. Hắn chẳng dám gọi đoàn vì đoàn mới nghỉ ngơi uống nước xong, đang đạp như chó đuổi, ai rảnh mà nghe điện thoại của hắn. Ơ kìa có người nghe thật: là Trần Hùng. Ôi vi diệu! Hắn nghe bên kia điện thoại: mọi người vào uống nước mía tạm đi, có người rớt đoàn. Anh Trần Hùng bắn định vị, hắn bấm luôn vào: cách hắn tầm 5 km. Trời ạ, mới lạc đoàn có tí xíu. Hắn lắp bắp với cái Zalo: e cách đoàn tầm 10 phút nữa nha! Hắn bỏ qua cái map trước đó và quyết đạp thục mạng. Giữa 10 giờ trưa nắng Bình Thuận, tự nhiên lòi đâu ra mấy con dốc quá trời dốc, hắn đạp và chắc chắn: đây sẽ là trải nghiệm kinh khủng nhất của hắn trong suốt hành trình. Bị rớt đoàn giữa cái nắng trưa Bình Thuận, lê lết trên con dốc và đồng hành với cơn gió hanh nóng hất ngược, cái bình nước của hắn bật nắp lăn lóc rớt đường 2 lần như để thử khả năng chịu trận của hắn. Và khi con map chỉ cái quán nước mía tầm 1 km, rồi 500 mét, 200 mét, 50 mét, hắn thấy mọi người đang chờ hắn, hắn cảm nhận được tinh thần đồng đội cao ngất. Hắn ào đến dựng xe như sà vào lòng mẹ, và ai đó dúi cho hắn một ly nước mía. Trời ơi hắn hút một hơi hết nguyên ly nước! Rồi khi cả đoàn lên đường, cái căm xe của hắn tuột ốc lọc cọc, anh Chủ tịch lại phải hỗ trợ rút căm tận tình. Hắn chẳng biết nói gì hơn ngoài cảm ơn mọi người, đa tạ anh trưởng đã không bỏ rơi hắn. Để hắn lại có cơ hội tiếp tục vượt ngưỡng của chính hắn.
Đoàn ăn trưa, nghỉ nhẹ, nạp muối, thấm ướt áo, khăn và lên đường khi đồng hồ chỉ đúng 13 giờ. Hắn giờ đi cùng đoàn thì lao như một con trâu, vun vút với đồng hồ toàn chỉ 32-35 km/h. Đi cùng đoàn, hắn cảm thấy chạy khoẻ hơn hẳn. Cho đến khi gặp đoạn đường đang rải nhựa còn nóng chảy, cả đoàn lụi hụi vác xe qua, để rồi nhựa đường bết hết vào bánh xe, vào giày dép như để níu chân anh em “người ở đừng về”.
Rồi đoàn đến Hồ Tràm, xuyên qua rừng Phước Bửu, nghỉ ngơi uống nước tại quán cà phê và nói chuyện nham nhở. Đoàn đã đến cung resort Hồ Tràm với những toà nhà cổ tích Wonderland mơ mộng. Hắn chợt nhớ vợ con hắn, nhớ gia đình hắn. Gia đình hắn từng đến khu này nghỉ dưỡng, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng hắn sẽ lặn lội qua đây bằng xe đạp thế này. Cuộc sống thật nhiều điều vô định. Rồi bất chợt, hắn mong về càng sớm càng tốt, về với gia đình, với vợ con hắn, để kể rằng ba đã quay lại Hồ Tràm, nơi em và các con từng đến đây bơi lội vẫy vùng mát mẻ.
Rồi hắn lại hì hục đạp, tìm chỗ ăn nhẹ rồi băng qua làng chài Phước Hải, qua chợ Bà Rịa. Nhóm hắn đến quán nước mía, ngồi nghỉ ngơi chờ đoàn sau ăn hủ tiếu mực cùng về. Vài phút sau đoàn băng vụt qua, vội vàng hắn chạy theo đoàn và quyết không thể rời đoàn nữa. Cơ mà hắn chạy đến 35 km/h mới bám nổi đoàn. Mấy chị em trong đoàn ăn hủ tiếu hải sản xong như tiêm doping, đạp quay cuồng xé toang khoảng cách, theo quốc lộ 51 thẳng tiến về Long Thành, rồi về Biên Hoà.
Đoàn dừng chặng cuối tại Ngã ba Tam Hiệp tầm 9 giờ tối để mọi người lấy hành lý. Vẫn không quên vừa thở vừa nham nhở cười đùa, và dốc uống những giọt trà tắc cuối cùng chưa bao giờ ngon đến thế, rồi tạm biệt nhau ai về nhà nấy.
Với hắn thì chuyến đi khắc nghiệt hơn những gì Chủ tịch đã động viên từ mấy ngày trước. Tuy nhiên nó là cần thiết và xứng đáng để có được một trải nghiệm tuyệt vời này. Xin cám ơn Ban Tổ chức, Ban Hậu cần và đặc biệt là tất cả các thành viên tham gia đã cùng nhau tạo ra một chuyến đi kỳ diệu. Sau chuyến đi này, chắc chắn đẳng cấp đi xe của hắn và một số người tham gia lần đầu được nâng lên một tầm cao mới. Còn với những ai chưa tự tin đăng ký, hắn trộm nghĩ: hãy cứ mạnh dạn tham gia, thành tích sẽ hiện ra. Bởi, chỉ có các bạn bỏ đoàn, chứ đoàn không bao giờ bỏ rơi các bạn. Hắn chắc luôn!
Tác giả: Thanh Hải
Nội dung được đọc tại 2 file này dành cho bạn nào thích nghe audio