Cách đây 4 năm, trong 1 sự kiện tại nhà với anh em CLB Captiva Đồng Nai ( Dương Quang Nam Dang Anh Kosame Khải Nguyễn và vài anh em nữa cũng đang theo đuổi bộ môn xe đạp) qua chuyện trò mình nhận thấy và quyết định phải chơi 1 môn thể thao nào đó cho phù hợp để mong hồi phục lại sức khỏe có phần sa sút đi nhiều do ảnh hưởng của chứng bệnh thoái hóa đốt sống cổ só 4 và 5 (bệnh phổ biến với dân văn phòng hay phải ngồi lỳ 1 chỗ) và môn xe đạp đã được lựa chọn vì xem ra nó là nhẹ nhàng và phù hợp nhất do tác động ít nhất đến các khớp.
Thời gian đầu, mấy anh em quyết định mua mấy chiếc xe touring và road Nhật bãi về tập vì nghĩ rằng chất lượng nó ngon và giá cả phù hợp và thực tế thì giá cũng chỉ tầm 4 đến 5 triệu đồng/1 cái. Lúc đó phong trào xe đạp thực sự không mạnh như bây giờ, đặc biệt là buổi tối thì rất ít người đạp xe như mình từng đạp lúc bấy giờ nên việc đi tìm đồng đội là 1 điều cực kỳ khó. Mất vài tháng đầu mình phải lọ mọ đạp 1 mình từ nhà lên cầu Hóa An và chỉ mong rằng sẽ cố gắng và không bỏ cuộc vì chán. Lúc đó mỗi tối đạp tầm 18km đến hơn 20km chút xíu và tốc độ bình quân cũng chỉ tầm 18km/h đến 20km/h. Hồi đó nhớ có 1 cô em luôn theo dõi zalo và facebook của mình và luôn động viên là em chờ đến ngày anh phá kỷ lục bản thân là đạp được 30km/ngày (vì đạp lâu quá có qua nổi đâu). Thực sự lúc đó con số 30km/ngày cũng là thử thách vì mình chỉ đạp có 1 mình, không dám đi xa và mỗi ngày đều đều phải cố gắng để tăng thêm quãng đường, cải thiện thêm tốc độ. Quả thực nếu tiếp tục đi 1 mình thì có lẽ kết quả sẽ không thay đổi cho đến ngày hôm nay được. Vì lý do trên mình lọ mọ dạo hết tất cả các hội nhóm trên facebook, bất kể nhóm nào liên quan đến xe đạp mà mình tìm ra thì đều đăng ký là thành viên với mục đích duy nhất là truy tìm đồng đội. Facebook của Hội xe đạp Biên Hòa ra đời cùng vì lý do này. Cũng mất vài tháng đi truy tìm đồng đội, đăng bài kêu gọi ở các nhóm khác thì anh em cũng tập hợp lại được hơn chục thành viên và hẹn nhau tập trung phía trong quảng trường (ngay trước sảnh hội trường chính) để hàng ngày cùng đạp. Kể từ đó anh em mở rộng phạm vi đạp và con số 30km là mục tiêu trước kia mau chóng bị phá vỡ. Quả thực là lúc đó có rất nhiều ý kiến cho rằng đã có nhiều người đi trước cũng từng thành lập nhóm này nhóm kia nhưng tất cả đều không hiệu quả vì lý do này kia, nghe qua thấy cũng chột dạ nhưng mình vẫn quyết tâm làm cho bằng được, thậm chí có người còn nói hiện tại mình có 14 người nhưng chắc chắn ngày sẽ càng giảm và rồi sẽ rã đám thôi.
Sau khoảng 2 tháng anh em tập chung với nhau thì tour đầu tiên mà mình tham gia đi cùng anh em là tour đi vòng vòng Vĩnh Cửu ngày 26/04/2020 (mà công nhận hồi đó tên dẫn đoàn cũng ác, tour đầu tiên mà đi vô rừng, đi đường đất, leo dốc muốn ná thở và còn bị dắt vô đường hầm đá chỉ có đá và đá) với quãng đường đi về đâu đó khoảng 62km mà thôi. Mình còn nhớ lúc đó mình về nhà đầu tiên vì có việc còn lại mấy anh em rớt tại dốc nghĩa trang liệt sỹ Vĩnh Cửu hoặc rớt giữa đường phải ngồi nghỉ về sau (hồi đó chưa đều chân như bây giờ). Với mình, khoảng cách 62km này là điều mình chưa từng nghĩ tới và có thể vượt qua được. Các thông số chạy lúc đó nếu bây giờ nhìn lại thì thấy không có gì để nói nhưng nó là 1 bước đi để anh em vươn xa hơn qua những chuyến đi sau. Chuyến đi đầu tiên đó, hầu như xe anh em trong đội rất rất thường, cấu hình cực kỳ thấp, trang thiết bị bảo hộ cũng còn thiếu thốn nhiều (vì mới chơi nên đâu có biết cần phải trang bị những gì để đi xa, không có ai chỉ dẫn) và hầu như đến giờ đã thay đổi hểt để phù hợp hơn.
Hồi đó suy nghĩ đơn giản lắm, chỉ cần đạp như vậy là tốt lắm rồi và có lẽ sức khỏe mình cũng chỉ cố được như thế mà thôi vì mỗi lần đi xa như vậy là về sẽ bị đau khớp chân, tay, ê ẩm mình mẩy mất vài ngày. Quả thực, lúc đó suy nghĩ cũng có phần chưa được tích cực cũng như luôn mong muốn ở trong 1 giới hạn an toàn vì chưa biết mình có thể tiến xa hơn hay không khi mà điều kiện sức khỏe lúc đó là không phù hợp (trong suy nghĩ là vậy). Mất vài tháng tiếp theo luyện tập liên tục cùng anh em với quyết tâm mỗi ngày cần phải cải thiện thêm được thành tích (cả về quãng đường lẫn tốc độ đạp bình quân) thì nhóm mới mở tiếp chuyến đi vòng hồ Trị An với quãng đường đi về khoảng 75km. Tour này hồi đó cũng phê vì anh em chọn đường đi về là cung Dốc Lết và đa phần là đi lần đầu. Tốc độ bình quân lúc đó cũng khoảng 20km/h mà thôi.
Qua vài tháng luyện tập với bộ môn này, mình nhận thấy rằng tình hình sức khỏe ngày càng được cải thiện rõ rệt, chứng bệnh thoái hóa đốt sống cổ ngày càng lùi xa, mình đã có thể làm được những công việc nặng mà trước đây có muốn mình cũng không thể làm, thậm chí là cầm đồ vật gì đó cỡ chừng vài kg trên tay cũng thấy không ổn. Bên cạnh đó, các triệu chứng của bệnh viêm xoang trán cũng ngày càng giảm, không bị đau đầu, không cần phải mỗi năm đi bệnh viện chụp chiếu, vô thuốc 2 lần như trước và hiệu quả công việc ngày càng tăng đặc biệt là triệu chứng mất ngủ hoàn toàn biến mất mà không phải dùng thuốc. Đây chính là sự kỳ diệu của thể thao mang lại nói chung cũng như bộ môn xe đạp nói riêng. Có thể 1 lúc nào đó, bạn cũng sẽ nhận ra điều này và tôi ước rằng giá như tôi biết bộ môn này sớm hơn để tham gia và có thế nói sự cố gắng cho dù là có muộn thì cũng không bao giờ thừa. Có 1 điều đặc biệt là kể từ khi tham gia đạp xe, mình bỏ luôn thói quen hay tụ tập bạn bè đi nhậu và chỉ thỉnh thoảng lắm mới bỏ đạp đi nhậu và giờ mà có ai đó rủ đi nhậu thì chắc chắc là cũng hơi bị khó vì mình luôn luôn ưu tiên tập luyện xe đạp hàng ngày hơn.
Chính vì lợi ích như trên mà mình và anh em ngày càng cố gắng tập luyện, cố gắng phá vỡ giới hạn mà tự bản thân mình đặt ra trước kia, cố gắng thực hiện các tour mà mình nghĩ là mình có thể không làm được trước đó. Cũng có tour có người vượt qua dễ dàng, có người vượt qua hơi khó khăn và cũng có người bị rớt nài nhưng điều quan trọng là anh em luôn đi cùng nhau, về cùng nhau và luôn động viên nhau để hoàn thành tour trọn vẹn và đặc biệt không một ai bị bỏ lại cho dù có về trễ hay là sự cố gì đi nữa. Người khỏe đi trước, người mạnh dìu người yếu, đến điểm dừng là dừng lại chờ nhau, cứ thế và cứ thế anh em luôn hoàn thành tất cả các tour mà không gặp bất kể vấn đề gì nghiêm trọng. Cho đến giờ này, có thể nói việc tổ chức tour đi đâu không phải là vấn đề phải suy nghĩ mà là nhóm có thời gian bao lâu để đi tour mà thôi bởi vì ngày qua ngày anh em đã bước qua được cái giới hạn bản thân (mà do tự mỗi người đặt ra) và luôn luôn muốn bước qua 1 giới hạn mới, thử thách mới. Trong Hội Chúng ta có những tấm gương mà các bạn trẻ cần phấn đấu học hỏi để tự mình dám bứt phá và vượt qua như anh Tuấn, anh Nam, anh Phước, chị Hiệu Phương, anh Thế Phong… Các anh chị mặc dù người thì lớn tuổi, người thì có vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe nhưng vẫn luôn sẵn sàng bước qua mọi thử thách và tour nào cũng hoàn thành tốt cho dù đó là đi Núi Dinh, vòng quanh Mã Đà – Hiếu Liêm, Hồ thủy điện Dambri, leo đèo Khánh Lê, Cần Giờ, Vũng Tàu, Long Hải, Đông Tây Nam Bắc đi đủ….
Hội xe đạp thể thao Biên Hòa hiện nay cũng có rất nhiều bạn mới tham gia và các bạn đang trong giai đoạn đầu giống như các anh chị em kỳ cựu trong Hội đã từng trải qua. Hiện tại các bạn có được sự háo hức ban đầu nhưng đồng thời cũng là sự e dè khi mà so sánh với các anh chị đi trước, điều này là hết sức bình thường. Tuy nhiên, các bạn cũng nên nhìn vào quá trình và sự cố gắng của các anh chị đi trước để tự bản thân mình ngày càng cố gắng hơn, luyện tập tốt hơn để ngày nào đó cũng tự mình bước qua giới hạn bản thân mình mà mình đang tự đặt ra. Sự thành công nào cũng đến từ sự khổ luyện, sự kiên trì và lòng dũng cảm cả, không phải tự nhiên mà có được. Có 1 câu nói mà mình luôn tâm đắc đó là “Muốn đi nhanh thì đi 1 mình còn muốn đi xa thì đi cùng nhau” và điều này luôn luôn đúng với bộ môn xe đạp vì vậy anh em mới cố gắng luyện tập theo đội, theo tập thể nếu muốn đi xa hơn, muốn khám phá được những nơi mà mình muốn đến bằng chính đôi chân của mình và đặc biệt luôn luôn gắn kết với tinh thần “tập thể trên hết”.
Cũng với tinh thần như trên mà Hội Biên Hòa đã tổ chức được các chuyến đi để đời hết sức đáng trân trọng mà mình nghĩ là những Hội khác khó lòng mà đạt được nếu muốn tổ chức tập thể ví dụ như những chuyến đi trong ngày như thử thách 320, Đà Lạt, Nha Trang và sắp tới là Cà Mau. Những chuyến đi nêu trên không phải là điều quá khó nhưng cũng không quá dễ để vượt qua đặc biệt là với 1 Hội đông như Hội Biên Hòa, điều này đòi hỏi sự đồng lòng của BCN cũng như của toàn thể anh chị em tham gia các tour đó.
Trong một số tour luyện tập như Vũng Tàu, Mã Đà, Long Hải, Cần Giờ cũng có 1 số bạn mới cũng đã rất mạnh dạn đăng ký tham gia tour cùng các anh em kỳ cựu mặc dù khi đăng ký các bạn cũng còn rất e dè và có thể nói mang nặng tâm lý là không biết có thể hoàn thành được tour hay không và có làm ảnh hưởng đến toàn đội do mình không hoàn thành tour hay không. Nhìn lại những gì các bạn đã nỗ lực, cố gắng vượt qua với sự tiếp sức về mặt tinh thần, với sự chỉ dẫn tận tình của các anh chị em đi trước thì các bạn đều đã hoàn thành rất tốt tour của mình, không có bất kỳ ai phải sử dụng đến phương tiện trợ giúp, không ai phải bỏ cuộc giữa chừng và đều về đích an toàn. Điều này nói lên rằng, khả năng nội tại của mỗi con người là rất lớn, điều quan trọng là chúng ta có dám bước qua giới hạn mà mình tự đặt ra hay không, có dám 1 lần vượt qua thử thách hay không và có được sự trợ giúp nhiệt tình tình từ anh chị em đồng đạp hay không và trước đó bạn có nghiêm túc luyện tập hay không. Có 1 số bạn đăng ký rồi lại rút lui vì lý do này lý do kia và một trong số đó là do tâm lý e ngại không hoàn thành tour, cũng có bạn đã thông báo rút lui vì tự cho rằng mình không thể làm được nhưng nhờ sự động viên vẫn tiếp tục tour và hoàn thành 1 cách xuất sắc => Khi mà khả năng hoàn thành là 50/50 thì bạn nên bước tới thay vì quay lại vì chắc chắn 1 điều bạn có thể hoàn thành được khi đi cùng với anh em trong Hội và bạn sẽ không bao giờ bị bỏ lại.
Có 1 điều nữa mà mình thấy anh chị em mới hay lăn tăn và hay hỏi đó là anh ơi xe em như này có tham gia được hay không, có bị các anh chị phân biệt đối xử hay không khi tham gia Hội. Nhân tiện đây mình cũng nhắc là rằng quan điểm, phương châm của tập thể BCN đó là cái xe chỉ là phương tiện tập luyện, xe đẹp, xe xấu, xe cao cấp, xe thấp cấp không phải là vấn đề, miễn sao bạn có cái xe (bất kể xe gì) và có tinh thần tập luyện, muốn rèn luyện nâng cao sức khỏe, muốn biết nơi này nơi kia thì hãy mãnh dạn ra xe cùng Hội, chúng tôi luôn đón chào tất cả, không phân biệt dòng xe, thành phần xã hội là gì
Trong 4 năm vừa qua, có những cá nhân mà sự cố gắng và nỗ lực của họ là rất đáng nể. Có thể trước đó họ là những con người không mấy ham thích các hoạt động thể thao, vận động đòi hỏi cường độ cao và quan trọng là họ đã từng suy nghĩ là họ không làm được. Ví dụ điển hình như chị Thuy Le Tran, mặc dù tham gia đạp xe đã lâu nhưng mấy năm đầu chỉ đạp với tôn chỉ là hái hoa bắt bướm, ngày đi vài chục km là đã thấy hạnh phúc rồi. Tuy nhiên trong hơn 1 năm vừa qua đã nỗ lực luyện tập để hoàn thành các tour có thể nói là khá khủng đối với chị em phụ nữ như đi Đông Bắc, chinh phục 320, chinh phục Đà Lạt, thử thách Nha Tranh và sắp tới là thử thách Cà Mau 400. Ngoài ra còn những cá nhân cũng có những nỗ lực bền bỉ không kém nhưng mình chỉ viết riêng về chị Thủy vì chị là người phụ nữ hầu như theo hết tất cả các tour khó cùng các anh em nam giới và không cần dùng bẩt kỳ sự trợ giúp đặc biệt nào để hoàn thành tất cả các tour.
Hội xe đạp Biên Hòa cũng tự hào là 1 Hội có tinh thần tập thể rất cao, có được sự đồng lòng của đa số thành viên tham gia. Số lượng thành viên gắn bó luyện tập, đi tour với Hội từ ngày đầu đến giờ này vẫn còn khá đầy đủ, một số anh chị em vì lý do công việc không thể tham gia đều đặn, thường xuyên nhưng nếu Hội có những sự kiện quan trọng thì anh chị em vẫn dành chút thời gian quý báu của mình để tham gia các sự kiện này. Tình cảm của anh chị em Biên Hòa không phải tự nhiên mà có, sự gắn bó không phải từ trên trời rơi xuống mà nó xuất phát từ chính cái tâm của anh chị em dành cho nhau thông qua các buổi luyện tập hàng ngày, các tour đạp xe xa gần. Hầu như tất cả các chuyến đi do Hội tổ chức đều để lại rất nhiều ấn tượng đặc biệt cho thành viên và mình tin chắc rằng nó sẽ còn lưu lại trong anh chị em trong nhiều năm về sau và không dễ phai nhạt. Dẫu rằng trong quá trình tập luyện, đi tour cũng có những bất đồng ý kiến nhất định nhưng gạt qua tất cả là vì sự đoàn kết và thành công chung của cả tập thể mà anh chị em cũng đã sẵn sàng bỏ qua hết, tiếp tục cùng nhau chinh phục những cung đường, những thứ thách mới.
Hi vọng rằng, khiHội Biên Hòa bước vào tuổi lên 5, Chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau luyện tập và chinh phục những địa danh mới, những cung đường mới để ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn, cùng nhau góp phần tạo nên 1 tập thể thực sự mạnh và bền vững.